Polly po-cket
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Tắm Cho Đại Ca


Phan_41

Sau khi ăn cơm xong, Quách Tĩnh nói muốn rời đi một lát, nói đi ra quán internet chat webcam với vợ hắn, buổi tối để cửa cho hắn là được, thật ra thì trong lòng Hoa Kì và Trang Hào đều hiểu, đây là cho bọn họ có không gian riêng.

Sau khi Quách Tĩnh đi, Trang Hào buồn đầu thu dọn bàn cơm, sau đó ngồi xếp bằng xuống dựa vào tường nói: “Hôm nay mua cái gì?”

Hoa Kì nằm ở trên chăn, lắc chân nói: “Thì một bộ quần áo, tốn hơn ba trăm, làm em đau lòng chết đi được.”

Trang Hào gật đầu một cái: “Cũng được, không coi là nhiều, nhưng mà...... Em lấy tiền ở đâu? Lúc đi mang theo từ trong nhà sao?”

“Ừ, lúc tới em lấy ở chỗ mẹ em 3000, vốn tính toán để dành, chờ lúc anh cần dùng thì lấy ra, nhưng em nhịn không được.”

“!@#$%$@, người khác có tiền đều nghĩ tới mình, em lại la ó muốn để người khác dùng.” Trang Hào cười mắng.

Hoa Kì hất mặt, cười ha hả nói: “Cho người khác tiêu em đau lòng, cho anh em không đau lòng, ngược lại cảm thấy vô cùng hạnh phúc.”

“Em đúng là đồ ngốc.” Trang Hào chợt vọt tới, đè ở trên người Hoa Kì, dính vào tai của cậu nói: “Chờ sau này anh có tiền, nhất định sẽ đối tốt với em.”

Hoa Kì ừ một tiếng: “Em chờ.”

Trang Hào há mồm cắn lỗ tai Hoa Kì liếm mấy cái, dịu dàng nói: “Hoa tiểu cẩu, em biết trong lòng anh nghĩ em thế nào không?”

“Không biết, nghĩ như thế nào?”

Trang Hào do dự một hồi lâu: “Vốn là vậy, anh tính khi mình lật người được sẽ nói ra suy nghĩ trong lòng, nhưng thằng nhóc em hình như không đợi được, nếu như vậy thì nói trước cho em biết thôi.”

“Rốt cuộc là gì?” Hoa Kì không thể chờ đợi nói.

Trang Hào cười cười, ngay sau đó cúi đầu, ở bên tai Hoa Kì nhỏ giọng nói ra ba chữ.

Chương 80: Một vào một ra khẽ run rẩy.

Cái gì gọi là trong lòng vô cùng đẹp, Hoa Kì là như vậy.

Cái gì gọi là trong lòng vô cùng hạnh phúc, Hoa Kì là như vậy.

Cái gì gọi là giọt nước chảy xuyên đá, Hoa Kì là như vậy.

Cái gì gọi là ngủ cũng cười, vẫn là Hoa Kì như vậy.

Tóm lại, trải qua chuyện tối hôm qua, Hoa Kì phải nói là mỹ a, từ trong ra ngoài đều đẹp, trời chưa sáng liền bật dậy, lúc này Trang Hào còn đang ngủ say, Hoa Kì rãnh rỗi đụng Trang Hào ở một bên, sờ sờ mũi của anh, siết chặt mặt của anh, hôn hôn lên bờ môi của anh, gãi gãi anh nhột, phải nói là đắc sắt.

Một lần hai lần, Trang Hào bị cậu giày vò tỉnh, hơi híp mắt lại quay đầu, làm bộ tức giận nói: “Vừa sáng sớm đã đắc sắt, em muốn bị ăn đập à?”

Hoa Kì xem thường cười đùa, tay phải nâng lên đầu nói: “Không ngủ được, em nào có biện pháp.”

Trang Hào thở dài nói: “Sớm biết vậy đã không nói với em.” Trang Hào lật người, chủ động ôm Hoa Kì, đầu chui vào trong ngực Hoa Kì, hơi thở phả ra đánh vào ngực Hoa Kì, rất là ngứa ngáy.

Hoa Kì giơ tay lên đặt ở trên đầu của anh, từ từ xoa, cười nói: “Anh, tối hôm qua em hầu như không ngủ, rất muốn nói với anh một câu.”

“Ừ, nói nghe một chút.” Trang Hào ôm chặt hơn.

Hoa Kì hắng giọng một cái: “Không cầu một vào một ra khẽ run rẩy, chỉ cầu chân tâm thật ý cả đời.”

“!@#$%$@, mẹ nó bài thơ gì kì cục vậy.” Trang Hào chống cằm cọ lên xương quai xanh của Hoa Kì, nhỏ giọng nói: “Anh biết rồi.”

Hoa Kì nắm lỗ tai của anh nói: “Anh, vậy anh có nguyện ý cùng em cả đời không?”

“Bàn sau.”

Hoa Kì cười láo lĩnh nói: “Vậy em xem như anh đồng ý.”

Có lúc, Trang Hào ở một mình không khỏi suy nghĩ đến Hoa Kì, anh sẽ nghĩ, Hoa Kì rốt cuộc là người như thế nào, có lúc nhìn qua rất ngu, nhưng có lúc lại làm cho người ta cảm thấy rất thân thiết; có lúc cảm thấy cậu như một đứa con nít, nhưng có lúc lại lộ bộ mặt thành thục; có lúc sẽ sầu não, rồi có lúc lại vô tâm vô phế, một người như vậy thật đúng là khiến cho mình nghĩ không ra.

Nhưng mà, điều duy nhất Trang Hào khẳng định là, cậu thích mình.

Vậy mà, ngày hôm sau sau sự kiện nhờ vả, Hoa Kì ở dưới lầu gặp được Cao Quân, lúc hai người mặt đối mặt thì Hoa Kì hung hăng trừng hắn một cái, nghiêng đầu liền đi lên lầu, Cao Quân thoải mái đuổi theo, không ngừng nhận tội: “Ai za, cậu đừng tức giận, ngày đó tôi cũng không có cách nào khác, thật sự không tìm được người mà.”

Hoa Kì vừa nghe liền giận: “Anh còn dám nói, nếu anh không tìm được người thì sao không nói sớm? Vì sao lại đồng ý với tôi hả?”

“Haiz, tôi đây không phải muốn giúp cậu sao.” Cao Quân lôi cánh tay Hoa Kì cười làm lành nói: “Được rồi, coi như anh em tốt bụng làm sai chuyện, ngài đại nhân đại lượng được không?”

“Cút đi.” Hoa Kì hất cánh tay của hắn ra, nói: “Anh nhìn xem anh tìm phải người nào, đó là con gà mắt lác, lúc nói chuyện với tôi tôi còn không biết gã đang nhìn nơi nào, hơn nữa......” Hoa Kì thật sự không tìm được từ gì để hình dung, chỉ có thể học động tác của người kia, nói: “Anh nhìn, cứ như vậy thì làm sao Trang Hào có thể tin?”

“Ai nha, cậu cứ nắm bím tóc của người ta không buông là sao chứ?” Cao Quân gấp gáp hoảng sợ nói: “Được rồi, chuyện như vậy là tôi không đúng, về sau không đề cập nữa được không?”

Hoa Kì chống tay nói: “Không đề cập tới cũng được, anh phải mời khách ăn cơm.”

“Không thành vấn đề, không phải là một bữa cơm thôi sao.” Cao Quân cười đùa nói: “Nhưng mà, tôi muốn biết sau đó thì sao? Trang Hào phản ứng thế nào?”

Hoa Kì thở dài: “Tạm được, ít nhất anh ấy nói.”

“Nói?” Cao Quân khó nén kinh ngạc: “Hoa Kì, cậu thật đúng là quá lợi hại, lại nói, anh em mà có một nửa công lực của cậu thì giờ cũng không bơ vơ một mình như vậy nha.”

Hoa Kì bĩu môi nói: “Là anh không thấy, Giang Hạo không phải rất tốt sao?”

“Hả? Cậu nói cậu ta sao.” Cao Quân uất ức nói: “Giang Hạo nhìn tôi không vừa mắt.” Cao Quân lộ vẻ mặt tiếc hận, tiếp đó ôm bả vai Hoa Kì, nói: “Đừng nói chuyện của tôi, chuyện này chuyện kia nói cũng không hiểu, chúng ta nói tiếp chuyện của cậu đi.”

“Nói chuyện của tôi? Tôi có chuyện gì để nói?” Hoa Kì nghi ngờ nói.

Cao Quân quan sát Hoa Kì: “Mua quần áo chưa mặc sao?”

Hoa Kì bất đắc dĩ nói: “Không dám mặc, sợ bị mắng.”

“Con mẹ nó chứ, quần áo mua không phải là để mặc sao, vì sao sợ bị mắng? Chẳng lẽ Trang Hào đau lòng mấy đống tiền đó?”

Hoa Kì lắc đầu một cái: “Không phải, anh ấy không nói gì, là tôi không dám mặc, cứ cảm thấy anh ấy đang liều sống liều chết đi làm ra tiền như vậy, tôi lại còn mua quần áo, sợ trong lòng anh ấy không thoải mái.”

“Trời ạ, thật là có người như cậu.” Cao Quân tán thưởng nói: “Như vậy có thể thấy được cậu rất yêu anh ta nha, chuyện gì cũng vì anh ta mà suy tính, nhưng tôi cảm thấy hai người phải trả giá như nhau mới được chứ?”

Hoa Kì cười khổ nói: “Anh ấy là đàn ông chân chính, thần kinh vốn thô, hơn nữa suy nghĩ đều đặt vào việc làm ăn, sao có thể nghĩ đến chuyện vì tôi mà bỏ ra cái gì.”

“Lời này không đúng, anh ta là đàn ông chẳng lẽ cậu là đàn bà sao?” Cao Quân phản bác: “Tôi nói, cậu cứ thờ ơ với anh ta một đoạn thời gian, khẳng định anh ta liền......”

“Dừng lại.” Hoa Kì ngắt lời Cao Quân, lạnh lùng nói: “Anh đừng ở đây mà thêm dầu thêm mỡ, tôi cảm thấy bây giờ tốt vô cùng, anh cứ nói tiếp không chừng tôi lại bị đánh.”

Cao Quân hừ lạnh một tiếng, bĩu môi: “Không nói thì không nói, tôi đi, buổi chiều còn phải đến chỗ Giang Hạo đưa cơm nữa.”

Hoa Kì cười: “Đã đi đưa cơm rồi mà anh còn nói anh và Giang Hạo không có gì sao?”

“Ai yêu, hai chúng tôi thật sự không có gì, đi thôi.” Cao Quân dời cánh tay từ trên người Hoa Kì xuống, xoay người đi tới hướng chợ, đột nhiên từ ngay chính giữa lối đi thấy một người, vội vàng kêu Hoa Kì còn chưa kịp lên lầu, nói: “Hoa Kì, ông nhà cậu trở lại.”

Hoa Kì dừng bước lại, quay đầu nhìn phía sau thấy Trang Hào trở về.

Hoa Kì đứng tại chỗ, đợi Trang Hào đến gần mới cười nói: “Anh trở lại? Không cần đi làm sao?”

Trang Hào không để ý tới Hoa Kì, ngược lại liếc nhìn hướng Cao Quân rời khỏi, lạnh lùng nói: “Em vẫn liên hệ với hắn?”

“Không có gì, thật ra thì Cao Quân tốt vô cùng.” Hoa Kì chạy tới bên cạnh Trang Hào, nói: “Anh trở lại?”

Lúc này Trang Hào mới nhìn Hoa Kì cười cười: “Trở lại có chuyện chứ sao.”

“Chuyện gì vậy?”

Trang Hào đi trước một bước lên lầu, vừa đi vừa nói: “Trở lại mang em đi tham gia hôn lễ, buổi chiều đồng nghiệp của anh kết hôn.”

“Buổi chiều kết hôn?” Hoa Kì cau mày nói: “Lần đầu tiên nghe có người kết hôn vào buổi chiều đấy.”

“Em biết cái rắm gì, người ta là cưới lần hai.”

Hoa Kì kinh hô: “Em nào biết mấy chuyện này, em nào có kết hôn đâu.”

Trang Hào cười hì hì: “Em còn thích anh thì đời này không thể nào làm hôn lễ rồi.”

Hoa Kì hừ lạnh nói: “Em không cần, dù sao có anh là được.”

“Haiz, đây là em nói đó.” Trang Hào đùa giỡn cười một tiếng.

Hoa Kì chắc chắn nói: “Không sai, dù sao có anh ở đây, làm hôn lễ hay không cũng không có gì khác nhau.” Hoa Kì nói những lời này ra khỏi miệng, nhiều năm sau khi lấy được giấy chứng nhận liền đi kèm hai chữ ‘ hối hận ’.

Hoa Kì đi theo sau lưng Trang Hào trở về nhà, vừa vào cửa Trang Hào liền cởi sạch trơn, Hoa Kì nhìn mà con ngươi suýt rụng xuống đất, nuốt nước miếng nói: “Anh, làm trước một pháo rồi đi tham gia hôn lễ sau được chứ?”

Trang Hào đưa lưng về phía Hoa Kì, đưa tay lấy ra bộ quần áo trong ngăn kéo: “Không cầu một vào một ra khẽ run rẩy, chỉ cầu chân tâm thật ý cả đời, lời này không phải em nói sao? Về sau chúng ta đừng làm nữa, cứ chân tâm thật ý qua cả đời thôi.”

Hoa Kì nhất thời ngũ quan đều vặn vẹo, kêu rên nói: “Em không có ý đó, ý của em là, ai nha...... Con mẹ nó chứ.” Hoa Kì tức giận vội vô cùng.

Trang Hào mặc vào một cái quần lót màu xám tro, xoay người cười nói: “Ý em là gì?”

Hoa Kì uất ức nói: “Cả đời thì thật dài, chúng ta phải đập pháo để tiêu bớt thời gian đi chứ?”

Trang Hào bất đắc dĩ nói: “Được rồi, nhanh thay quần áo, thay bộ ngày hôm đó em mua đi, vừa khéo để anh xem một chút, Hoa tiểu cẩu nhà anh chưng diện lên thì thế nào.”

Hoa Kì vừa nghe Trang Hào muốn cậu mặc bộ quần áo kia thì hưng phấn hai mắt toát ra kim quang, không nói hai lời liền lôi đồ ra khỏi bao, lấy tốc độ nhanh nhất thay vào, đứng ở trước mặt Trang Hào nói: “Anh, thế nào? Em đẹp trai không?”

Trang Hào khoanh tay nhìn, cười nói: “Nhân khuông cẩu dạng.”

“Vì sao lại nói nhân khuông cẩu dạng, là đẹp trai hay không đẹp trai hả?” Hoa Kì cúi đầu nhìn quần áo trên người, quần thường màu đen, áo sơ mi màu trắng, giày da còn bóng loáng tỏa sáng.

“Đẹp trai, dĩ nhiên đẹp trai.” Trang Hào đi tới ôm bả vai Hoa Kì đi ra ngoài: ” Hoa tiểu cẩu nhà anh đẹp trai nhất.”

Hoa Kì cười ha hả nói: “Anh, em và anh nói chuyện này đi.”

“Chuyện gì?”

Hoa Kì dừng ở cửa, chỉ vào hộc tủ nói: “Có thể cho em mượn sợi dây chuyền vàng lớn mang được không?”

“!@#$%$@, em dám đánh chủ ý sợi giây chuyền của anh?” Trang Hào cười nhẹ nhàng nói: “Nhưng mà, giây chuyền kia quá tục, không hợp với bộ quần áo trên người em, nếu em thích, ngày khác anh đi quán vàng đánh tan, làm cho em một sợi mảnh để mang sau.”

“Cứ quyết định như vậy đi, không được hối hận.”

Trang Hào hé miệng cười: “!@#$%$@, quân tử nhất ngôn Tứ Mã Nan Truy.”

Hôm nay là ngày thứ ba mươi Trang Hào đi làm ở đơn vị mới, hầu như đều quen hết đồng nghiệp, người chọn buổi chiều để kết hôn này coi như là một đồng nghiệp tương đối tốt với Trang Hào ở trong đơn vị mới, người nọ có ngoại hiệu là Cẩu ca, quả thật người cũng như tên, dáng dấp thật giống chó Bắc Kinh.

Trong nhà Cẩu ca coi như có chút tiền, ngày kết hôn chọn khách sạn ba sao, đồ trang trí bày đầy, nhiều tới mức nước chảy không lọt.

Hoa Kì và Trang Hào ngồi ở trong taxi, mắt nhìn con đường đông nghịt đi không nổi này, chỉ có thể xuống xe đi bộ tới.

Người người chen nhau đi trên đường phố, Hoa Kì đông nhìn một chút tây xem một chút, thỉnh thoảng thấy cô gái xinh xắn còn trêu chọc Trang Hào: “Anh, anh xem cô gái kia đẹp không, anh thích không?”

Trang Hào nhếch môi nói: “Bớt mẹ nó nói dóc đi.”

Hoa Kì che miệng cười trộm, sau đó lại chỉ vào một phụ nữ trung niên nói: “Anh, dạng này anh thích không?”

Trang Hào thuận thế nhìn qua, khinh bỉ nói: “Em cho rằng anh thiếu hụt tình thương của mẹ sao?”

“Không thích thì thôi.” Hoa Kì hất mặt, tiếp tục vừa đi vừa nhìn, lúc cậu và Trang Hào đi ngang qua siêu thị rượu thuốc thì Hoa Kì đột nhiên thấy một bóng dáng quen thuộc, vội vàng níu Trang Hào lại, nói: “Anh, anh xem người nọ có phải Bàng Suất hay không?”

—–

Tác giả có lời muốn nói: gửi những cô gái thuần khiết

Một vào một ra =XXOO, khẽ run rẩy = thân tấc (bắn ra)

Ha ha ha, ta nói cái gì là tiết tháo đều bể ngay cả mảnh vụn cũng không thừa (lại).

Chương 81: Ngầm hiểu lẫn nhau.

Hoa Kì rời đi thành nhỏ được một khoảng thời gian rồi, rất nhiều người, rất nhiều việc ở đây bất tri bất giác, từ từ trở nên nhạt nhẽo hơn, tỷ như Bàng Suất, từ ngày cậu rời khỏi thành nhỏ đến nay, chưa từng nghĩ đến người này, cũng không phải ở trong đầu cậu không còn nhớ về Bàng Suất, mà là Hoa Kì thật sự không tìm được lý do để nghĩ đến Bàng Suất.

Nhìn qua cửa kính của siêu thị, Hoa Kì rõ ràng thấy Bàng Suất đang cúi đầu, nhìn vào bên trong quầy.

Đã lâu lắm rồi không gặp nhau, Hoa Kì cảm thấy như ảo ảnh, Bàng Suất khác hơn trước kia nhiều, trên mặt đầy vẻ phiền não và mệt mỏi, sắc mặt hơi vàng vọt, nhưng mà, những cái này cũng không ảnh hưởng mấy đến phong thái của hắn, vẫn còn có cảm giác rất tự nhiên.

Hoa Kì cùng Trang Hào đứng ở cách đó không xa, hai người đồng thời cùng nhìn về phía siêu thị, trầm mặc một lúc, Hoa Kì hỏi Trang Hào, có cần tới chào hỏi hay không, Bàng Suất đang đứng nhả khỏi vào không khí.

Bàng Suất rất tinh mắt, lúc đẩy cửa ra, liếc mắt đã nhìn thấy 2 người đứng đó.

Bàng Suất đầu tiên là ngẩn ra, sau đó lại mỉm cười, từ từ đi đến chỗ Hoa Kì và Trang Hào.

“Đã lâu không gặp.” Bàng Suất bình tĩnh nhả khói, rồi lại hút điếu khác: “Tôi nghe người ta nói hai người đã chuyển tới đây, không ngờ lại gặp hai người, dạo này thế nào? Gần đây có làm ăn được gì không?”

Giọng điệu của Bàng Suất giống như một người bạn đang quan tâm hỏi han, không có cảm giác xa lạ.

Trang Hào thấy Bàng Suất như thế cũng không lạnh mặt xa cách, ngược lại nhẹ giọng nói: “Cũng ổn, còn cậu thì sao?”

Bàng Suất thở dài một tiếng, tiếp tiện tay đưa bao thuốc lá cho Trang Hào: “Tôi ở chỗ kia chẳng làm ăn được gì nữa.” Bàng Suất nhìn Trang Hào, cười nói: “Có thời gian rảnh không? Tìm chỗ uống cốc nước nói chuyện!”

Trang Hào ngậm lấy điếu thuốc, lông mày hơi dãn ra: “Được.”

Bàng Suất cười nhạt: “Đúng vậy, mau đi thôi.”

Bàng Suất tự chọn chỗ ăn cơm, lúc đi trên đường, Hoa Kì len lén thì thầm to nhỏ cùng Trang Hào, nói Bàng Suất hoàn toàn khác trước kia. Trang Hào cũng gật đồng ý, nhưng không nói thêm gì.

Quán cơm khá nhỏ, nằm trong một khu đông dân cư. Lúc ba người đến, Bàng Suất rút ra hai điếu thuốc, trong đó một điếu đưa cho Trang Hào. Lúc Trang Hào nhận lấy điếu thuốc, Bàng Suất hé miệng cười nói: “Anh em hiện tại không bằng trước kia, hùm thiêng khi đã sa cơ cũng hèn, hai người thông cảm.”

“Thao.” Trang Hào mắng một tiếng, đốt điếu thuốc xong mới nói: “Cậu bây giờ cũng dám ở trước mặt tôi nói mình sa cơ lỡ vận à? Không sợ tôi cười cho thối mũi hả?”

Bàng Suất nhún nhún vai: “Nếu như tôi không nói, thì mấy đàn em của anh cũng nói mà thôi, huống chi sự thật là như vậy mà, tôi còn che dấu làm gì nữa? Mất công lòng vòng.”

Thật ra thì, Trang Hào đối với Bàng Suất không phải là căm thù chán ghét, ngược lại là Bàng Suất, mỗi lần thấy Trang Hào đều xù lông mèo, không nhe răng toét miệng khoe uy phong thì cả người sẽ khó chịu. Hôm nay thấy Bàng Suất bình tĩnh tự nhiên như thế, những bực tức lo lắng trong lòng cũng theo gió bay đi cả rồi.

Bàng Suất nhả khói, kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay, đảo mắt nhìn Hoa Kì, cười nói: “Nói thật ra, tôi thật sự rất hâm mộ anh, trước kia cũng thế.”

Trang Hào hiểu ý tứ của Bàng Suất, không hỏi lại, Hoa Kì thì lại vì Bàng Suất cứ nhìn cậu mãi nên thuận miệng hỏi: “Có gì mà phải hâm mộ chứ”

“Ai......” Bàng Suất thở dài một tiếng, chép chép miệng nói: “Tôi không phải hâm mộ cậu, là hâm mộ Trang Hào.” Bàng Suất hơi nhếch miệng, cười nói: “Trước kia, lúc tôi chỉ biết đi đánh lộn cả ngày mà không chịu chăm chỉ làm việc thì Trang Hào đã có một đoàn xe riêng của mình rồi, lúc ấy tôi vẫn không biết Trang Hào, có một lần, anh em mang tôi đi tham gia đám cưới của dì Trang Hào, đấy là lần đầu tiên tôi gặp anh ta. Lúc ấy tôi cố ý đi lên chào hỏi Trang Hào, mà anh ta thật chẳng nể mặt mũi của tôi, chỉ ậm ừ đáp lại, mắt cũng chẳng thèm nhìn. Từ lúc đó trở đi, tôi đặc biệt không ưa gì anh ta cả, cứ cảm thấy rất ức chế, nghĩ rằng không phải chỉ có mỗi đoàn xe cỏn con thôi sao, tôi đây cũng làm được.”

Trang Hào nghe xong không biết nói thế nào, cẩn thận nhớ lại, anh thật sự không thể nhớ ra.

“Ai......” Bàng Suất thở dài lần nữa, lại nói tiếp: “Thật ra, lúc Chương Viễn còn sống, hắn ta đã từng nói với tôi, hắn và anh là anh em lớn lên bên nhau từ bé, nhưng dù làm cái gì cũng không thể theo kịp anh, đến lúc ăn cơm tối, ba mẹ hắn đều sẽ càu nhàu nói mày sang mà nhìn Trang Hào kia kìa, trẻ thế mà đã làm ra tiền rồi, nhìn lại mày đi, ngày nào cũng chỉ biết cùng Chương Thỉ chạy loạn khắp nơi, liệu làm nên cái trò trống gì không?” Bàng Suất càng nói càng thấy buồn cười, bất đắc dĩ chỉ có thể cười đau khổ, nhìn Trang Hào nói: “Lúc ấy anh đáng hận bao nhiêu biết không?”

Trang Hào bất đắc dĩ nói: “Thì sao chứ?”

“Sao là sao chứ?” Bàng Suất lắc lắc đầu, nhìn thấy người phục vụ đã đem đồ ăn tới, đợi cô phục vụ sắp xếp đồ ăn lên bàn, liền gọi thêm hai chai Ngưu Nhị, rượu được đặt trên bàn ăn, Bàng Suất hết sức hào phóng thay Trang Hào rót đầy ly, mà trong mắt của hắn cũng có sự tồn tại Hoa Kì, thấy cậu không dám uống nhiều đành tự chừng mực mà rót vậy.

Bàng Suất không vội vã chạm cốc cùng Trang Hào, mà một tay để lên bàn, ý vị sâu xa liếc Trang Hào một cái, cười nói: “Nói thật, coi như tôi vẫn còn may mắn, ít nhất đỡ hơn Chương Viễn nhiều, bởi vì bố mẹ tôi đều không biết anh, nếu không ngày nào tôi cũng phải nghe lời chỉ trích của bố mẹ mất.” Bàng Suất ngước đầu, cười khổ nói: “Lúc tôi lên trung học, ngồi cùng bàn là hàng xóm nhà tôi, bề ngoài cậu ta cũng chỉ là 1 đứa bình thường nên lúc ấy chúng tôi là bạn tốt nhất của nhau, cậu ta học rất giỏi, cuộc thi nào cũng đứng ở trong top 5, mà tôi suốt đời chỉ có đội sổ, mỗi lần cầm bài thi về nhà, mẹ tôi luôn luôn nổi nóng, mắng tôi không có tí tiền đồ nào cả, không chịu học hỏi cậu ta, cũng gia đình như thế mà sao con người ta có thể học giỏi như vậy?” Bàng Suất càng nói trong lòng càng không có cảm giác: “Sau này, tôi dần dần xa lánh cậu ta, không bao giờ nữa chơi với cậu ta nữa.”

Hoa Kì nghiêm túc cẩn thận nghe, không khỏi cảm động, bởi vì chuyện này mình cũng từng gặp qua. Hoa Kì từng suy tư qua vấn đề này, tại sao bố mẹ luôn so sánh con cái nhà mình với con nhà người khác? Do ghen tị? Hay là không chịu nổi đả kích?

“!@#$%$@, tôi chưa uống mà đã say rồi, các người coi như cái gì cũng chưa nghe thấy nhé.” Bàng Suất hung hăng vỗ bàn ăn, điều chỉnh lại suy nghĩ, rồi lại uống rượu: “Nào cùng tôi cạn hết chén này đi.”

Trang Hào không chút do dự giơ ly rượu lên, chạm cốc, ngửa đầu uống một hớp hết sạch.

“A...... Thật là quá thoải mái.” Bàng Suất gắng gượng tỉnh táo trong hơi men, còn nói: “Đừng để tôi tự mình độc diễn chứ, hai người cũng mau nói gì đi.”

Trang Hào cười nói: “Cậu muốn chúng tôi nói cái gì đây?”

“Cái gì cũng được, hay là...... Nói về cuộc sống hiện tại của hai người đi.”

Trang Hào suy nghĩ một chút nói: “Tôi bây giờ làm việc ở một mỏ than, công việc chính là xuống giếng khai thác than, Hoa tiểu cẩu bây giờ đang tắm kì ở một hồ tắm nhỏ gần trường trung học, tiền lương tổng cộng chưa được 6000.”

“Con mẹ nó chứ......” Bàng Suất tương đối khiếp sợ, lập tức dơ ngón cái lên với Trang Hào, nói: “Anh là loại người gì vậy, công việc nặng nhọc như thế mà anh cũng cam mình làm sao.”

Trang Hào cười khổ nói: “Không sợ cậu chê cười, tôi đây đang muốn Đông sơn tái khởi một lần nữa đấy.”

Ánh mắt vô hồn của Bàng Suất bỗng trở nên chói sáng: “Anh muốn mở mỏ than à?”

Trang Hào gật đầu một cái: “Nhưng không biết có được không.”

“Rất hay.” Bàng Suất luôn miệng bội phục, rồi lại lộ vẻ khổ sở nói: “Ý tưởng thì hay, nhưng mở mỏ than cần không ít tiền đầu tư, còn phải có giấy cấp phép của nhà nước, phiền toái lắm.”

“Những thứ này tôi đều biết, cứ từ từ làm thôi.” Những thứ này Trang Hào vốn đã nghĩ qua cả rồi.

“Haizzzz, chúng ta còn có cái gì mà chưa xông pha chứ? Không thì sao mà sống được, học thức thì không có tiền bây giờ cũng không, già rồi cũng phải cô độc.” Nói xong, Bàng Suất đảo mắt quan sát Hòa Kì ngồi một bên không hề lên tiếng, lại nhe răng cười nói: “Không cần lo, bây giờ anh là hổ lạc bình dương vẫn có người nguyện ý đi theo anh đó thôi.”

Trang Hào và Bàng Suất đều dõi mắt nhìn Hoa Kì, cười nói: “Cậu ta là đồ ngốc, không thể thể dùng óc người bình thường để suy nghĩ.”

“Thôi đi, đang có phúc mà không biết hưởng, nếu như vào lúc này Hoa Kì nguyện ý đi theo tôi…tôi bảo đảm cung phụng cậu ta như tổ tông ấy.” Vừa dứt lời, Bàng Suất tự biết mình nói sai, vội vàng bồi thêm một câu: “Nhưng đáng tiếc, tôi không có hứng thú với đàn ông.”

Trang Hào cười yếu ớt: “Không nói vấn đề này nữa, cậu đến đây làm gì vậy?”

Bàng Suất chợt tắt nụ cười, cau mày nói: “Người xui xẻo uống nước lạnh cũng tắc kẽ răng, Chương Thỉ, kể từ lúc anh và Chương Viễn xảy ra chuyện, hắn hướng tất cả công kích vào tôi, thật ra thì, đoàn xe chỗ chúng ta cũng nhiều, kiếm tiền cũng dần khó khăn, nếu Chương Thỉ không vụng trộm giở trò, chỗ của tôi cũng chẳng tồn tại được lâu, cũng có ngày đóng cửa thôi.”

Trang Hào im lặng gật đầu, Bàng Suất và anh có cảm giác giống nhau, đoàn xe nếu muốn tiếp tục duy trì thì phải bỏ tiền ra mà tu bổ lại, sửa đi sửa lại, tiền của cũng dần hao hụt, kết quả cuối cùng cũng là công dã tràng.

Nghĩ như vậy, Trang Hào lại hỏi: “Thế còn Ngũ Hành thì sao?”

Bàng Suất hừ lạnh một tiếng: “Đừng nói nữa, sau khi Chương Thỉ thấy đoàn xe của tôi xảy ra chuyện, lập tức lấy lí do đó giải trừ hợp đồng, tôi đây không thích miễn cưỡng người khác bao giờ, không nói hai lời liền đồng ý, nhưng lúc hắn bỏ đi, Ngũ Hành liền xảy ra vấn đề, tiền bạc cung ứng không đủ, tiền lương của nhân viên không trả nổi, chỉ có thể đến đâu hay đến đó, cuối cùng vẫn phải mượn tiền bên ngoài bổ sung vào.”

“Ngũ Hành cũng đóng cửa rồi sao?” Trang Hào nhẹ giọng hỏi.

Bàng Suất nhếch khóe miệng, khuôn mặt lộ ra vẻ khổ sở: “Không liên quan, muốn tiếp tục buôn bán thì phải quăng tiền, tôi giờ chỉ còn ít tiền, là số tiền lúc đầu ký kết hợp đồng với Chương Thỉ, nhưng số tiền ít ỏi này cũng chẳng đủ để duy trì hoạt động bình thường của Ngũ Hành, nghĩ thôi cũng thấy khó khăn rồi.” Bàng Suất cầm điếu thuốc ngậm lên môi lần nữa, sau khi phả một hơi dài, nói tiếp: “Tôi nói cho anh biết, ngàn vạn lần đừng tin cái gì gọi là tình nghĩa anh em, lúc anh có tiền, bọn họ xum xoe dán lấy anh, một khi anh hổ lạc bình dương rồi, một bóng người cũng không thấy, muốn mượn 1 xu của bọn họ so với chết còn khó hơn.”

Bàng Suất nói ra những lời này, Trang Hào cảm thấy khó chịu trong người.

“Tôi nói này Trang Hào, anh và Chương Thỉ trước kia không phải là anh em tốt của nhau hay sao? Làm sao anh lại không phát hiện ra hắn là người thế nào?” Bàng Suất hỏi.

Trang Hào trầm mặc, mang theo vẻ mặt không thoải mái nói: “Thời gian xa cách quá lâu, không thể nào nhận ra.”

“Tôi cũng vậy, Chương Thỉ ở trong ngục lâu như thế, chắc hẳn ở lâu nên thay đổi ở trong rồi.” Bàng Suất mang theo ánh mắt khinh bỉ nói: “Sao hắn lại vào tù? Chuyện như vậy anh chắc chắn phải biết chứ?”

Trang Hào ừ một tiếng: “Khi đó chúng tôi còn đi học, có một lần tôi và Chương Thỉ, Văn Đào, Quách Tĩnh, còn có Chương Viễn và mấy người nữa đi đến hồ tắm, đúng lúc đụng phải một đám côn đồ, xem chừng là bọn họ nhìn chúng tôi không vừa mắt, lúc đi ra thì bị bọn chúng chặn lại, không nói hai lời liền xông lên đánh, trong đám đó còn có 2 người mang theo dao, cũng không biết sao, đánh 1 lúc Chương Thỉ đâm ngã tên kia, khi ấy Chương Thỉ là lớn nhất, nên phải đứng ra che chở cho bọn tôi.”

Bàng Suất bừng tỉnh hiểu ra, cùng Trang Hào nhìn thẳng nhau rồi nhíu mày, hai người đều ngầm hiểu.

Chương 82: Không tưởng được.

Chuyện của Chương Thỉ gác qua một bên không nói tới, uống một lúc, Bàng Suất đã bắt đầu gà gà say, vào lúc này lại đang lo lắng đến việc mẹ mình ngã bệnh nằm viện, các chuyện xảy ra liên tiếp khiếm Bàng Suất thở không nổi.

Nhưng mà, có một điều hắn không bao giờ ngờ rằng, ở gần thì chẳng gặp nhau mấy, tự dưng lại gặp ở nơi này, vô tình gặp Trang Hào cùng Hoa Kì, đời thật nhiều cái không ngờ được. Bình thường gặp mặt là kẻ thù, bây giờ ngồi ăn hàn huyên như bạn tri giao, đúng như câu nói, trên thế giới này, không có ai vĩnh viễn là kẻ thù, cũng chẳng có ai là bằng hữu suốt đời cả.

Nhìn lại Trang Hào, tâm tình hai người bây giờ quả thật là giống nhau, mặc dù bên cạnh còn có Hoa Kì, nhưng rất nhiều lời anh là không thể nói với Hoa Kì. Anh tình nguyện đem toàn bộ đau khổ và buồn bực cất dấu trong lòng cũng không nguyện ý than thở nửa câu với Hoa Kì, đây là chút tôn nghiêm đàn ông cuối cùng của anh. Mà thực sự, Trang Hào cũng muốn tìm một người nói những tâm sự chất chứa ở trong lòng. Trước kia anh từng nghĩ tâm sự với Quách Tĩnh, nhưng Quách Tĩnh quả thật không phải là người có thể tâm sự quá nhiều, có lúc cậu ta thật không biết điều, rất lỗ mãng, nói không chừng bị người đâm mà miệng vẫn sẽ không ngừng được, toàn làm ra những điều dại dột.

Cùng một thời lận đận, thiên thời địa lợi nhân hòa, lúc này Trang Hào cùng Bàng Suất chạm mặt đều do trời cao an bài, từ thù địch thành anh em trên bàn nhậu, đó cũng có thể coi là duyên phận đi.

Trên bàn rượu, Trang Hào và Bàng Suất nâng ly cạn chén uống khí thế ngất trời, mà Hoa Kì ngồi một bên lặng lẽ bồi rượu, trong lòng buồn bực cũng chẳng chen vào chuyện của hai người, thỉnh thoảng cũng nở nụ cười đáp lại chuyện của bọn họ. Như Bàng Suất nói, ưu điểm lớn nhất của Hoa Kì là rất hiểu chuyện, dù ở đâu cũng không gây phiền toái cho người khác, thật là hiếm có khó tìm.


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_38
Phan_39
Phan_40
Phan_42
Phan_43
Phan_44
Phan_45
Phan_46
Phan_47
Phan_48
Phan_49
Phan_50 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .